Thứ hai tuần XIV thường niên


Thứ hai tuần XIV thường niên
Phúc Âm: Mt 9, 18-26
“Con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến, nó sẽ sống lại”.


Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đang nói, thì có một vị kỳ mục kia đến lạy Người mà thưa rằng: “Lạy Ngài, con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến đặt tay trên nó, thì nó sẽ sống lại”. Chúa Giêsu chỗi dậy, và cùng với các môn đệ, đi theo ông ấy. Và này có người đàn bà bị bệnh loạn huyết đã mười hai năm, tiến lại đàng sau Người và chạm đến gấu áo Người. Vì bà nghĩ thầm rằng: Nếu tôi được chạm đến áo Người thôi, thì tôi sẽ được khỏi. Chúa Giêsu ngoảnh lại, trông thấy bà ta, liền phán rằng: “Này con, hãy vững lòng. Ðức tin của con đã cứu thoát con”. Và người đàn bà được khỏi bệnh.

Khi Chúa Giêsu đến nhà vị kỳ mục, và thấy những người thổi kèn và đám đông đang xôn xao, thì bảo rằng: “Các ngươi hãy lui ra, con bé không có chết đâu, nó ngủ đó thôi”. Họ liền nhạo cười Người. Và khi đã xua đám đông ra ngoài, Người vào cầm tay đứa bé và nó liền chỗi dậy. Tin này đồn đi khắp cả miền ấy.
Ðó là lời Chúa.

SUY NIỆM 1
BÀN TAY CỦA NIỀM TIN VÀ QUYỀN NĂNG
(Mt 9, 18-26)
Chúng ta vẫn thường nghe đến câu nói: “Con đường dài nhất là con đường từ miệng đến tay”. Thoạt nghe xem ra có vẻ khó tin, nhưng thực tế là vậy. Bởi lẽ vẫn còn đó những người chỉ thích nói mà không làm; chỉ thích nghe mà không muốn hành động. Vì thế, họ nói rất hay, khẩu lệnh rất kêu, nhưng làm thì không đáng gì!

Đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe, thánh Mátthêu đã rất tinh tế khi tập chung đến hành động của bàn tay:

Trước tiên là lời van xin của vị kỳ mục: “Xin Ngài đến đặt tay trên nó, thì nó sẽ sống lại”;

Tiếp theo là hành động tin tưởng của người phụ nữ bị bệnh, bà tìm mọi cách để chạm tay vào gấu áo của Đức Giêsu để mong được khỏi bệnh;

Cuối cùng là hành động nhân ái của chính Đức Giêsu khi Ngài “… vào cầm tay đứa bé và nó liền chỗi dậy“.

Với ba hình ảnh khác nhau về cử chỉ bàn tay, thánh sử Mátthêu đã dệt nên một bức tranh diễn tả niềm tin của vị kỳ mục và người phụ nữ bị bệnh, đồng thời cũng làm toát lên quyền năng và ân sủng của Thiên Chúa qua bàn tay của Đức Giêsu.

Như vậy, Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta hãy có một niềm tin mãnh liệt như vị kỳ mục và người đàn bà. Không được buông trôi, thất vọng khi những khó khăn, bệnh tật xảy đến trong đời. Những lúc như thế, hãy vững tin tuyệt đối vào Chúa. Mặt khác, noi gương Đức Gêsu, luôn dùng bàn tay của mình để hành động vì đức ái, luôn giúp đỡ và làm ơn cho tha nhân, nhất là những anh chị em kém may mắn hơn chúng ta.

Mong thay, Lời Chúa mà chúng ta vẫn lắng nghe hằng ngày sẽ được hiện tại hóa cách sống động nơi đời sống đức tin của chúng ta, để “vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của con người ngày hôm nay cũng là vui mừng và hy vọng, ưu sầu và lo lắng của người môn đệ Đức Kitô”.

Lạy Chúa Giêsu, xin ban thêm đức tin cho chúng con. Xin giúp chúng con biết sống liên đới và yêu thương mọi người như Chúa. Amen.

Giuse Vinhsơn Ngọc Biển SSP


SUY NIỆM 2
Một cậu bé được cha dẫn đến thăm trung tâm của những người khiếm thị. Thấy những người mù ngồi đan áo len, vô cùng ngạc nhiên cậu bé ghé vào tai cha hỏi nhỏ:

-Cha ơi, làm sao những người này có thể đan áo len một cách khéo léo như thế khi họ không nhìn thấy được gì hở cha?

Sau một phút im lặng, người cha chậm rãi trả lời:
-Dù không nhìn thấy nhưng mọi người cảm nhận được và vì họ có niềm tin con ạ!
Câu trả lời của người cha phần nào giúp đứa con hiểu được rằng con người có thể nhận biết sự vật không chỉ nhờ những ngũ quan mà còn nhờ con mắt thiêng liêng đó là niềm tin. Quả thật, niềm tin ví như sức mạnh tinh thần giúp những người mù cảm nhận và có thể đan được những chiếc áo len thật đẹp.

Niềm tin chính là biểu thị của trạng thái tinh thần tồn tại trong mỗi người chúng ta. Có người cho rằng, niềm tin chẳng là gì khi chúng ta có ước mơ và có đủ sức thực hiện chúng. Thế nhưng vẫn có những người không thực hiện được ước mơ của mình do niềm tin không đủ mạnh và ước mơ ấy chỉ là những điều hão huyền. Đôi lúc chúng ta chỉ làm việc theo cảm xúc nhất thời và cảm xúc ấy không đủ cháy bỏng để chiếm lĩnh niềm tin và ước muốn.

Trình thuật Tin Mừng hôm nay thuật lại hai phép lạ Chúa Giêsu đã làm cho con gái một vị thủ lãnh Do Thái sống lại và chữa lành cho người đàn bà bị bệnh loạn huyết. Phép lạ xảy ra được là nhờ con người có lòng tin mãnh liệt. Chắc hẳn vị thủ lãnh Do Thái là người có tiền và có chút quyền hành nhưng ông đã không cậy dựa vào sức mạnh của thế gian mà biết chạy đến với Chúa Giêsu để xin Người cho con ông sống lại. Niềm tin của ông là sự phản tỉnh của bản thân, hay nói cách khác khi đứng trước cái chết, ông biết mình không thể làm được gì và chỉ cậy vào Thiên Chúa. Con người đàn bà loạn huyết kia đã vượt qua mọi rào cản cấm kỵ của văn hóa Do Thái, bà đã tiến lại gần đụng vào tua áo Chúa Giêsu và bà đã được chữa lành. Chính niềm tin đã dẫn thôi thúc con người chạy đến với Thiên Chúa. Chúa Giêsu thực sự cảm phục sự can đảm của bà nên đã chữa cho bà khỏi bệnh.

Trong đời sống thiêng liêng, niềm tin là điều cần thiết để chúng ta nhận ra sự hiện diện Thiên Chúa, nhận ra tình yêu thương Ngài đã dành cho chúng ta. Giáo lý Công giáo dạy chúng ta rằng đức tin trước tiên là ơn ban đến từ Thiên Chúa. Vì như Đức Giêsu khẳng định rằng: “Không ai có thể đến với Tôi, nếu Cha Tôi không lôi kéo người ấy” (Ga 6,44).

Đức tin là một ân sủng, nghĩa là một ơn mà Chúa ban cho ta, theo bản tính tự nhiên ta không thể đòi hỏi, có chăng là chỉ cầu mong và hy vọng được ban cho ơn ấy. Đức tin là một ánh sáng chiếu soi cho ta thấy Thiên Chúa và các điều kín nhiệm của Người, nên tin phải phát xuất từ nơi Thiên Chúa. Đức tin từ trời cao ban xuống, là trí tuệ và tình yêu của Thiên Chúa để soi sáng trí khôn con người.

Chúng ta không thể nào biết Thiên Chúa ở nơi thâm sâu của Người. Không phải vì Thiên Chúa thuộc một thế giới xa lạ mà vì lý trí con người hạn hẹp. Lý trí có thể cho ta biết rằng Thiên Chúa hiện hữu. Nhưng muốn biết Người là ai thì phải có  con mắt đức tin. Đức tin mở tâm hồn con người ra một chiều kích mới mẻ và lạ lùng, làm cho con người vượt qua những giới hạn của bản tính tự nhiên, thêm vào khả năng khám phá một bản tính ngoại nhiên đó là chính Thiên Chúa.

Nguồn ánh sáng từ trên cao chiếu soi nội tâm khiến ta xác tín rằng các thực tại mới mẻ mà chúng ta sẽ khám phá được chắc chắn là do Chúa: tuy không thấy Chúa trực tiếp – chỉ trên Thiên đàng mới có được thị kiến này – và không hiểu hết mọi mầu nhiệm của Người, nhưng chúng ta nhận biết Người qua những dấu chỉ đặc biệt và qua lời nói của Người.

Chúa không bao giờ từ chối tỏ mình ra cho những ai thành tâm thiện ý, nhất là những người được Chúa yêu thương và tuyển chọn.Trước khi ăn năn trở lại, cha De Foucauld vẫn luôn nguyện rằng: “Lạy Chúa, nếu Ngài hiện hữu, xin cho con được biết Ngài”. Điều thiết yếu là giữ cho tâm hồn luôn cởi mở sẵn sàng vì Thiên Chúa vốn luôn tôn trọng tự do của chúng ta.

Hơn thế nữa niềm tin chính là con mắt tâm hồn giúp người ta bước đi vững vàng trong đêm tối, vượt qua mọi thử thách gian nan để đạt đến cuộc sống hạnh phúc. Mặt khác tin chính là nhận ra ân huệ của Thiên Chúa trải dài trong cuộc sống chúng ta từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, từ khi mới chào đời cho đến lúc được về với cội nguồn là chính Thiên Chúa.

Mỗi người chúng ta luôn được mời gọi đến để tin và sống trong vòng tay yêu thương của Thiên Chúa. Lạy Chúa, xin trao về Chúa trọn vẹn con người, trái tim, mọi ước muốn và bước đường tương lai, xin dẫn chúng con đi tới đồng cỏ xanh tươi, cho con được no thỏa bên dòng suối mát vì Chúa chính là niềm hạnh phúc đích thực. Amen.

Nt. Maria Anh Thư, OP

bài liên quan mới nhất

Nét đẹp của sự tử tế nơi người mục tử nhân lành

bài liên quan đọc nhiều

Giới thiệu Tổng quát về Giáo phận Lạng Sơn Cao Bằng