Y phục mới của nhà vua

Hans Christian Andersen là một người viết chuyện ngắn kỳ tài. Một trong những câu chuyện nổi tiếng của ông là “Y Phục Mới của Nhà Vua.” Câu chuyện ấy như thế này:

Có một ông vua rất thích quần áo. Ông không lưu tâm đến quyền hành. Ông không lưu tâm đến tiền bạc. Ông không lưu tâm đến việc du lịch. Tất cả những gì ông lưu tâm là quần áo. Ông yêu thích quần áo và tất cả tiền bạc của ông đều dành cho quần áo.

Một ngày kia có hai tên lừa bịp đến vương quốc của ông. Họ tự xưng là những người dệt vải nổi tiếng. Họ nói với ông vua là họ có thể dệt cho ông các y phục lộng lẫy không thể tưởng tượng được.

“Nhất là y phục ấy thì không thể thấy được bởi những ai ngu xuẩn và không thích hợp với chức vụ,”  họ nói với ông như thế.

Nhà vua thầm nghĩ, “Ngoài việc làm cho mình đẹp trai, các y phục mới này sẽ giúp mình biết ai là kẻ ngu xuẩn và không thích hợp để giữ chức vụ trong vương quốc của mình.” Thế là ông đồng ý tiến hành.

Một ngày kia vua sai vị quan cao cấp nhất triều đình đến nhà các thợ dệt để xem việc thực hiện y phục của ông tiến hành như thế nào.

Các tên lừa bịp giả bộ đưa các y phục cho quan này xem. Sự thật thì chẳng có y phục gì cả. Nhưng quan này không muốn tỏ ra ngu xuẩn và không thích hợp với chức vụ, nên ông cũng giả bộ là đã nhìn thấy. Sau đó ông trở về trình với nhà vua là ông đã nhìn thấy y phục xinh đẹp biết chừng nào. Nhà vua thật hồi hộp.

Sau cùng, đã đến ngày nhà vua mặc y phục mới và diễn hành trên các đường phố để thần dân chiêm ngắm.

Nhà vua sững sỡ khi các tên lừa bịp mặc cho ông y phục mới. Ông không thấy gì cả, vì không có y phục.

Nhưng nhà vua không muốn tỏ ra ngu xuẩn và không thích hợp với chức vụ, vì thế ông giả bộ có nhìn thấy bộ quần áo mới. Ông nói với các tên lừa bịp là ông rất hài lòng với y phục mới này.

Và vì thế ông diễn hành qua các đường phố để khoe y phục mới với dân chúng. Người dân thì kinh hoàng khi thấy nhà vua xuất hiện. Ông không mặc quần áo gì cả!

Nhưng họ không muốn tỏ ra ngu xuẩn và không thích hợp với chức vụ, nên họ cũng giả bộ nhìn thấy y phục mới của nhà vua. Họ vỗ tay hoan hô ầm ĩ khi ông đi ngang qua. Nhà vua thật khoái chí.

Bỗng dưng, một đứa bé quay sang mẹ nó và nói, “Nhà vua chẳng mặc gì cả! Nhà vua chẳng mặc gì cả!”

Sau đó, từ từ những người chung quanh đứa bé cũng thì thầm nói với nhau, “Nhà vua chẳng mặc gì cả!”

Ông vua nghe được tiếng thì thầm và biết rằng dân chúng nói đúng. Nhưng ông thầm nhủ, “Mình phải tiếp tục chứ không thể chấm dứt ở đây được.”

Câu chuyện nổi tiếng ấy chứa đựng một thông điệp quan trọng cho Kitô Hữu ngày nay, giống như chúng ta.

Chúa Giêsu nói chúng ta phải trở nên một ánh sáng cho thế gian. Chúng ta là một ngọn đèn đặt trên chân đèn để soi sáng cả nhà. Chúng ta là một thành phố trên đỉnh núi, chiếu sáng cho toàn thế giới.

Trong xã hội hiện đại ngày nay, trước những sai lầm, mơ hồ, và giả mạo, chúng ta phải chống lại. Chúng ta không chỉ đi theo đám đông và cũng thi hành những gì họ nói và làm. Chúng ta phải nghĩ về chính mình. Chúng ta phải có can đảm về những điều chúng ta tin tưởng. Chúng ta không thể mù quáng đi theo đám đông.

Đây là điều Chúa Giêsu muốn nói trong bài phúc âm hôm nay khi Người nói một người mù thì không thể dắt người mù. Nếu không, cả hai sẽ rơi xuống hố.

Nếu chúng ta chấp nhận nhiều giá trị của thế giới này, và đi theo đám đông, chúng ta đang để một người mù dẫn dắt chúng ta. Chúng ta là người có mắt nhưng lại để dẫn dắt bởi một con chó mù.

Chúng ta giống như dân chúng trong câu chuyện của Hans Christian Andersen, họ tự để mình bị chi phối bởi hai tên lừa bịp.

Chúa Giêsu không kêu gọi chúng ta và ban cho chúng ta chân lý để nó bị bỏ hoang. Người kêu gọi chúng ta và ban cho chúng ta chân lý để chúng ta có thể chia sẻ chân lý ấy cho toàn thế giới. Người kêu gọi chúng ta và ban cho chúng ta chân lý để chúng ta có thể trở nên một ánh sáng cho thế gian và muối cho đời. Chúa Giêsu nói với các môn đệ:

Anh chị em là muốn cho toàn thể nhân loại. Nếu muối bị nhạt đi, không cách chi làm cho nó mặn lại. Nó trở nên vô dụng, bị quẳng ra ngoài cho người ta chà đạp lên trên” (Mt 5:13).

Ơn gọi làm Kitô Hữu của chúng ta là hãy đứng ra khỏi đám đông và dẫn dắt họ - không phải mù quáng đi theo đám đông, như những người đi theo các tên lừa bịp trong câu chuyện của Hans Christian Andersen.

Ơn gọi làm Kitô Hữu của chúng ta là hãy lên tiếng với sự can đảm về những gì chúng ta tin tưởng, như đứa trẻ trong câu chuyện của Hans Christian Andersen.

Nếu chúng ta không làm điều này, chúng ta chỉ là một người mù khác trong một thế giới người mù. Và tất cả chúng ta sau cùng sẽ rơi xuống hố.

Thực tế, điều này có nghĩa chúng ta phải lên tiếng chống lại những gì bất công ở bất cứ đâu chúng ta thấy.

Chúng ta phải lên tiếng chống với sự nguy hại ở bất cứ đâu chúng ta thấy.

Chúng ta phải lên tiếng chống với sự tàn phá trái đất ở bất cứ đâu chúng ta thấy.

Chúng ta không thể đi theo những kẻ lừa bịp trong thời đại ngày nay. Chúng ta phải lên tiếng giống như đứa trẻ trong câu chuyện của Andersen đã làm.

Chúng ta không thể để người mù dẫn dắt chúng ta.

Đây là sứ điệp mà Chúa Giêsu ban cho chúng ta trong bài phúc âm hôm nay.

Đây là lý do tại sao chúng ta quy tụ ở đây hôm nay để nhớ lại ơn gọi của chính chúng ta: hãy là một ánh sáng cho thế giới và muối cho đời.

Đây là điều chúng ta cử hành trong phụng vụ ngày hôm nay.

Đây là điều chúng ta cầu xin khi quay về với Bàn Tiệc của Chúa để cử hành Thánh Lễ.

bài liên quan mới nhất

Ngày 09/5: Thánh GIUSE NGÔ DUY HIỂN. Linh mục, Tử đạo(1769-1840)

bài liên quan đọc nhiều

Giới thiệu Tổng quát về Giáo phận Lạng Sơn Cao Bằng