Tiếp kiến chung (8/10): Chúa Phục Sinh đến gần cách âm thầm, như một người lữ khách

Sáng Thứ Tư ngày 8/10, Đức Thánh Cha đã gặp gỡ rất đông các tín hữu từ khắp nơi trên thế giới về Roma trong buổi tiếp kiến chung sáng thứ Tư hằng tuần. Đức Thánh Cha tiếp tục loạt bài giáo lý trong Năm Thánh “Chúa Giêsu Kitô niềm hy vọng của chúng ta”, với chủ đề: “Lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?” (Lc 24, 32).

Trước khi bắt đầu bài giáo lý, mọi người cùng nghe đoạn Sách Thánh được trích từ Tin Mừng theo thánh Luca (24, 30-32):

Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”

Bài giáo lý của Đức Thánh Cha 

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Hôm nay, tôi muốn mời anh chị em suy niệm về một khía cạnh thật ngạc nhiên của mầu nhiệm Phục Sinh: đó là sự khiêm nhường của Đức Kitô.
Nếu chúng ta nhớ lại các trình thuật Tin Mừng, chúng ta sẽ nhận ra rằng Chúa Phục Sinh không làm điều gì phi thường để buộc các môn đệ phải tin. Người không hiện ra giữa đoàn thiên thần, không làm những việc lẫy lừng, cũng không đọc những bài diễn từ long trọng để mặc khải các bí mật của vũ trụ. Trái lại, Người đến gần cách âm thầm, như một người lữ khách, như một người đói đang xin được chia sẻ chút bánh (x.Lc 24, 15.41).

Maria Mađalêna tưởng là người làm vườn (x.Ga 20, 15). Hai môn đệ trên đường Emmau nghĩ rằng Người là một khách lạ (x.Lc 24, 18). Phêrô và các bạn chài khác lại tưởng đó chỉ là một người qua đường (x.Ga 21, 4).
Chúng ta hẳn sẽ mong chờ những “hiệu ứng đặc biệt”, những dấu chỉ quyền năng, những bằng chứng hiển nhiên. Nhưng Chúa không muốn như thế: Người chọn ngôn ngữ của sự gần gũi, của đời thường, của bữa ăn được chia sẻ.

Anh chị em thân mến, ở đây có một sứ điệp quý giá: Phục Sinh không phải là một cú ngoặt kịch tính, nhưng là một cuộc biến đổi thầm lặng, làm cho mọi cử chỉ của con người nên tràn đầy ý nghĩa.
Chúa Giêsu Phục Sinh đã ăn một mẩu cá trước mặt các môn đệ: đó không phải là chi tiết phụ, mà là bằng chứng rằng thân xác chúng ta, lịch sử chúng ta, các mối tương quan của chúng ta không phải là vỏ bọc tạm bợ để bị loại bỏ, nhưng được định để hướng tới sự viên mãn của sự sống.
Phục sinh không có nghĩa là trở nên linh hồn mờ ảo, mà là bước vào một sự hiệp thông sâu xa hơn với Thiên Chúa và với anh chị em mình, trong một nhân loại được biến đổi bởi tình yêu.

Trong mầu nhiệm Vượt Qua của Đức Kitô, mọi sự đều có thể trở thành ân sủng.
Ngay cả những việc bình thường nhất: ăn uống, làm việc, chờ đợi, chăm sóc gia đình, nâng đỡ một người bạn.
Phục Sinh không lấy đi thời gian và vất vả của cuộc sống, nhưng thay đổi ý nghĩa và “hương vị” của chúng. Mọi hành động được thực hiện trong tâm tình biết ơn và hiệp thông đều tiên báo về Vương Quốc Thiên Chúa.

Tuy nhiên, có một trở ngại thường khiến chúng ta không nhận ra sự hiện diện của Đức Kitô trong đời thường: đó là ảo tưởng rằng niềm vui thì không có thương tích.
Hai môn đệ Emmau buồn bã vì họ hy vọng một kết cục khác, một Đấng Mêsia không biết đến thập giá. Dù đã nghe tin mồ trống, họ vẫn không thể vui lên được. Nhưng Đức Giêsu đến gần, kiên nhẫn đồng hành với họ và giúp họ hiểu rằng đau khổ không phải là sự phủ nhận lời hứa, mà là con đường để Thiên Chúa tỏ bày độ sâu tình yêu của Người (x. Lc 24,13-27).

Khi họ ngồi cùng bàn và Người bẻ bánh, mắt họ mở ra, và họ nhận ra rằng tim họ đã bừng cháy tự bao giờ, dù trước đó họ không hay biết (x.Lc 24, 28-32).
Đó là điều ngạc nhiên lớn nhất: khám phá ra rằng dưới lớp tro nguội của thất vọng và mệt mỏi vẫn luôn có một đốm lửa hồng chờ được thổi bùng lên.

Anh chị em thân mến, Phục Sinh của Đức Kitô dạy chúng ta rằng không có lịch sử nào bị tổn thương đến mức tuyệt vọng, không có sa ngã nào là chung cuộc, không có đêm tối nào kéo dài mãi mãi, không có vết thương nào mà ân sủng không thể chữa lành.
Dù chúng ta cảm thấy xa cách, lạc lối hay bất xứng, thì không có khoảng cách nào đủ lớn để dập tắt sức mạnh bất biến của tình yêu Thiên Chúa.

Đôi khi, chúng ta nghĩ rằng Chúa chỉ đến với chúng ta trong những lúc sốt sắng cầu nguyện, khi chúng ta cảm thấy “đủ xứng đáng”, khi đời sống ta có vẻ gọn gàng và sáng sủa. Nhưng Đấng Phục Sinh lại đến gần chính trong những nơi tối tăm nhất: trong thất bại, trong các mối tương quan rạn nứt, trong những nhọc nhằn hằng ngày, trong những nghi ngờ khiến ta nản lòng.
Không điều gì nơi chúng ta xa lạ với Người, không mảnh đời nào của chúng ta bị Người bỏ qua.

Hôm nay, Chúa Phục Sinh đồng hành với mỗi người chúng ta, ngay khi chúng ta bước đi trên những nẻo đường của mình – những con đường của công việc và dấn thân, nhưng cũng là những con đường của đau khổ và cô đơn – và với lòng dịu dàng vô biên, Người mời chúng ta để cho trái tim mình được sưởi ấm.
Người không đến với sự ồn ào, không đòi được nhận ra ngay tức khắc, nhưng kiên nhẫn chờ đợi giây phút đôi mắt chúng ta mở ra để nhận ra khuôn mặt thân tình của Người, khuôn mặt có thể biến nỗi thất vọng thành niềm tín thác, nỗi buồn thành tâm tình tạ ơn, và sự cam chịu thành niềm hy vọng.

Đấng Phục Sinh chỉ muốn biểu lộ sự hiện diện của mình, trở nên bạn đồng hành của chúng ta và thắp lên trong ta niềm xác tín rằng sự sống của Người mạnh hơn mọi sự chết.
Vậy, chúng ta hãy xin ơn nhận ra sự hiện diện khiêm nhường và âm thầm của Người, đừng đòi hỏi một cuộc sống không thử thách, nhưng biết khám phá rằng mọi đau khổ, nếu được tình yêu cư ngụ, đều có thể trở nên nơi của sự hiệp thông.

Và như hai môn đệ Emmau, chúng ta cũng trở về nhà với trái tim bừng cháy niềm vui – một niềm vui đơn sơ, không xóa bỏ thương tích nhưng chiếu sáng chúng; một niềm vui phát sinh từ xác tín rằng Chúa đang sống, Người bước đi với chúng ta và luôn ban cho ta khả năng khởi đầu lại, trong từng khoảnh khắc của đời sống.

Nguồn: vaticannews.va