Cứ cho đi, chúng ta sẽ được nhận lại

“… Người túng thiếu không mãi bị bỏ quên,
Kẻ nghèo khổ chẳng tuyệt vọng bao giờ…”

Lời Thánh vịnh 9,19 trên cho ta thấy Chúa an ủi những người túng nghèo. Họ sẽ chẳng bị Thiên Chúa bỏ quên. Trong xã hội ngày nay, vấn đề thực thi bác ái cũng đang được hết sức chú trọng. Các chương trình truyền hình thực tế xuất hiện ngày càng nhiều: “Vượt lên chính mình”, “Lục lạc vàng”, “Ngôi nhà mơ ước”, “Vì bạn xứng đáng”… với mục đích hỗ trợ các gia đình vượt nghèo vượt khó. Qua những bàn tay đóng góp, những giọt nước mắt hạnh phúc, những nụ cười hạnh phúc cùng được vỡ òa trên biết bao khuôn mặt. Đó là những gì mà người đời mang đến cho nhau. Vậy đối với những người tu sĩ, những người sống Ba lời khuyên Phúc Âm “Khiết Tịnh, Khó Nghèo, Vâng Phục”, chúng ta lấy gì để cho tha nhân?

Không chỉ là vật chất, nhưng điều quan trọng hơn hết đối với cuộc sống con người đó là niềm hạnh phúc. Dù có nghèo khó đến đâu nhưng gia đình hòa thuận, thương yêu nhau thì các thành viên sẽ luôn vui tươi, bình an. Thử hỏi được bao nhiêu người sống trong cảnh nghèo túng mà họ cảm thấy vui tươi? Đâu là niềm vui của họ? Đâu là cái họ cần? Ai là người có thể trao cho họ niềm vui? Phải chăng là chính những người được thánh hiến, như Đức Thánh Cha Phanxicô đã từng nói trong Tông huấn “Niềm vui Tin Mừng”: “Ở đâu có tu sĩ, ở đó có niềm vui”. Tu sĩ vui với niềm vui có Chúa, niềm vui được sống trong tình yêu của Chúa. Vì vậy, chúng ta – những người tu sĩ, đừng bao giờ nói: Tôi không có gì để cho!? Trong khi chúng ta lại đang giữ quá nhiều.

Một chút thời gian… để lắng nghe những câu chuyện mà dường như có lúc chúng ta không thể hiểu được, vì đó là những vấn đề của những người đang sống trong đời sống gia đình. Một chút cảm thông … những nỗi thống khổ mà họ đang gặp phải: gia đình bất hòa, tranh chấp, ganh tỵ, giận hờn,… làm cho họ không được hạnh phúc. Một chút nâng đỡ… qua những lời động viên, khuyến khích, an ủi,… để cho họ không cảm thấy cô đơn và bước đi một mình. Một chút quan tâm… đồng cảm với những nỗi đau khổ của họ, để chính bản thân ta cũng nhận lấy niềm đau mà anh chị em ta đang gánh chịu. Một chút niềm tin… vì những thất vọng ê chề mà cuộc sống đã mang lại cho họ, để họ không mất niềm tin vào cuộc sống chính Chúa đã ban cho họ. Một chút tình yêu… cảm nếm được tình yêu vĩnh cửu của Thiên Chúa đang dành cho tất cả mọi người, để họ biết rằng họ vẫn được Thiên Chúa yêu thương,…

Chỉ cần một chút chia sẻ của chúng ta cũng đủ làm cho cuộc sống mọi người thêm sáng tươi. Bài hát “Một chút” của Đức cố Giám mục Giuse Vũ Duy Thống có viết: “Nhiều chút chút bé nhỏ mà làm cho đời thêm mới…”.

Nhưng khi chúng ta cho đi như thế chúng ta sẽ nhận lãnh lại được gì? Chính Thiên Chúa là Đấng công bằng vô cùng vì: “Anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong đấu ấy cho anh em…” (Mc 4,24). Và ngay khi chúng ta cho đi, chúng ta cũng đã nhận lãnh được hình ảnh của Đức Kitô trong những người mà chúng ta tiếp xúc. Chúng ta cho tình yêu ư? Họ còn yêu chúng ta gấp trăm lần! Chúng ta cho đức tin ư? Họ còn làm cho ngọn lửa đức tin của chúng ta bừng cháy hơn nữa! Chúng ta cho thời gian ư? Họ còn cho cuộc sống của chúng ta ý nghĩa hơn trong từng giây phút nữa!

Chúng ta đang cho hay chúng ta đang nhận lãnh? Tất cả những gì của chúng ta đều là của Chúa và tất cả những gì chúng ta nhận lãnh đều là của Chúa. Vậy chúng ta CỨ CHO ĐI, CHÚNG TA SẼ NHẬN LẠI!

Têrêsa Nguyễn Vũ Thảo Trinh

bài liên quan mới nhất

Ngày 13/5: Đức Mẹ hiện ra tại Fatima

bài liên quan đọc nhiều

Giới thiệu Tổng quát về Giáo phận Lạng Sơn Cao Bằng