"Bạn hữu của tân lang vui mừng vì tiếng nói của tân lang".
LỜI CHÚA: Ga 3, 22-30
Khi ấy, Chúa Giêsu cùng các môn đệ Người đến đất Giuđêa. Người ở lại đó với họ và làm phép rửa. Cũng có Gioan làm phép rửa tại Ainon, gần Salim, vì ở đó có nhiều nước, và người ta đến để chịu rửa. Vì chưng, khi ấy Gioan chưa bị tống ngục.
Xảy ra có cuộc tranh luận giữa các môn đệ của Gioan và người Dothái về việc thanh tẩy. Họ đến cùng Gioan và nói với ông: "Thưa Thầy, người đã ở với Thầy bên kia sông Giođan, mà Thầy đã làm chứng cho, nay cũng làm phép rửa và ai nấy đều đến cùng người!"
Gioan trả lời rằng: "Người ta không tiếp nhận gì mà không phải bởi trời ban cho. Chính các ngươi đã làm chứng cho tôi là tôi đã nói: Tôi không phải là Ðấng Kitô, nhưng tôi được sai đến trước Người. Ai cưới vợ, thì là người chồng, còn bạn hữu của tân lang đứng mà nghe tân lang nói thì vui mừng vì tiếng
SUY NIỆM
1. Chân dung thánh Gioan Tẩy Giả
Như chúng ta đều biết, trong Mùa Vọng và Mùa Giáng Sinh, Giáo Hội mời gọi chúng ta nhiều lần ngang qua các Tin Mừng, lắng nghe sứ điệp, chiêm ngắm chân dung và cuộc đời của thánh Gioan Tẩy Giả. Bởi vì, sứ điệp và cuộc đời của thánh nhân có tầm quan trọng đặc biệt cho cách chúng ta đón nhận Đức Kitô, sống gắn bó với Đức Kitô và loan báo Đức Kitô.
Thật vậy, sự sinh ra, sự sống và sự chết của thánh Gioan đều loan báo Đức Kitô, đều trở nên một với Đức Kitô. Chúng ta, với tư cách là Kitô hữu nhờ phép Thanh Tẩy, trong ơn gọi gia đình hay thánh hiến, cũng được mời gọi trở nên một Gioan khác, nghĩa là sự sinh ra, sự sống và sự chết của chúng ta cũng phải loan báo Đức Kitô và trở nên một với Đức Kitô.
Nhưng thực ra, Đức Kitô đã trở nên một với chúng ta trước rồi, qua sự sinh ra, sự sống và sự chết của Ngài; và mỗi ngày, Ngài tiếp tục trở nên một với chúng ta ngang qua Lời của Ngài, ngang qua Mình và Máu Thánh của Ngài. Chúng ta chỉ cần đáp lại thôi, là ở lại và trở nên một với Đức Kitô.
Như thế, trước khi lắng nghe sứ điệp của thánh Gioan, thì chính cuộc đời của ngài đã là một sứ điệp mạnh mẽ và cuốn hút chúng ta rồi.
2. “Người phải nổi bật lên, còn tôi phải lu mờ đi”
Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Gioan nói mình một cách khiêm tốn:
Người phải nổi bật lên, còn tôi phải lu mờ đi (c.30).
Và sự khiêm tốn đích thật không phải là hạ mình xuống thấp hơn điều mình là, nhưng là sống đúng với điều mình là trong sự thật, đối với Đức Kitô và qua đó, với những người khác, trong đó các anh em, chị em và những người chúng ta được sai đến phục vụ. Và sự thật về thánh Gioan, và cũng là sự thật về chúng ta, đó là: ngài không phải là Đức Kitô, nhưng là người được sai đi trước mặt Người, phép rửa của ngài (vì thế, ngài có tên là “John The Baptist” – Gioan Baotixita hay Gioan Tẩy Giả, nghĩa là “Gioan, Người làm phép thanh tẩy”) là để giúp người ta chuẩn bị con đường, là chính tâm hồn của cuộc đời của mình, để Đức Kitô đi qua, nghĩa là để cho Người tái sinh bằng phép rửa do Người thực hiện trong Thánh Thần (x.Lc 3, 15-16.21-22, trong phụng vụ Lễ Chúa Giêsu chịu phép rửa).
Theo gương của thánh Gioan, và nhất là Đức Maria, Mẹ của chúng ta, chúng ta được mời gọi nhận mình trong sự thật, là tôi tớ, là nữ tì cho sứ mạng của Đức Kitô, chứ không phải là chủ nhân hay là trung tâm. Hình ảnh chàng rể và bạn của chàng rể mà thánh Gioan dùng để diễn tả tương quan sự thật giữa ngài và Đức Kitô thật là đẹp và hay, vì thế phải đánh động chúng ta.
Và chính tương quan trong sự thật này đã mang lại bình an và niềm vui cho thánh Gioan và cho tất cả chúng ta hôm nay, thay thì sự bực dọc, tức giận, bất an hay lo lắng. Và niềm vui của thánh Gioan đã đạt đến mức trọn vẹn; và chắc chắn là vừa sâu xa và vừa bền vững.
Đó là niềm vui của thầy, niềm vui ấy bây giờ đã trọn vẹn (c.29).
3. “Chẳng ai có thể nhận được gì mà không do Trời ban”
Nhưng tại sao, thánh Gioan lại có được sự khiêm tốn đích thật mang lại niềm vui lớn lao như thế. Đó là vì ngài có được kinh nghiệm nền tảng này :
Chẳng ai có thể nhận được gì mà không do Trời ban (c.27).
Đó chính là kinh nghiệm về ân huệ Thiên Chúa ban, và ơn huệ lớn nhất và căn bản nhất chính là ơn huệ sự sống. Thực vậy, hơn ai hết, sự sinh ra của Gioan là một ân huệ nhưng không tuyệt đối của Thiên Chúa (x.các bài Tin Mừng của Tuần Bát Nhật trước lễ Giáng Sinh về sự sinh ra của thánh Gioan, trong Lc 1, 5-80).
Và sự sống của chúng ta cũng vậy, tuy không được cha mẹ sinh ra cách lạ lùng như Gioan, nhưng sự sống của chúng ta, cũng là một ơn huệ nhưng không tuyệt đối Thiên Chúa ban, như lời nguyện Thánh Vịnh đã xác tín và muốn chia sẻ niềm xác tín này cho chúng ta:
Tạng phủ con, chính Ngài đã tạo dựng,
dệt tấm hình hài trong dạ mẫu thân con.
Tạ ơn Chúa vì con, tác phẩm lạ lùng, đã được dựng nên,
công trình Ngài xiết bao kỳ diệu! (Tv 139, 13-14).
Và trong ơn huệ sự sống, đã chất chứa lời hứa trao ban sự sống, “sự sống dồi dào” rồi. Bởi vì Thiên Chúa là Đấng hằng sống; vì thế, khi ban cho chúng ta sự sống này, Ngài mời gọi chúng ta hướng tới sự sống mới, tới sáng tạo mới; và khi chúng ta khát khao, Người sẽ trao ban. “Sự sống mới” không phải là sự sống “ăn no mặc ấm”, nhưng là sự sống mạnh hơn sự chết, là chính Chúa. Đức Kitô đến để làm rõ và thực hiện lời hứa này (x.Ga 10, 10) nơi Bí Tích Thánh Thể.
Thật vậy, nếu bánh ăn hằng ngày không làm cho chúng ta chiến thắng sự chết, thì Bánh Hằng Sống, là chính Đức Giêsu, sẽ làm cho chúng ta chiến thắng sự chết, bởi vì chính Ngài đã vượt qua và chiến thắng cả tiến trình dẫn đến sự chết và chính cái chết trong cuộc Thương Khó. Bánh Thánh Thể chính là điểm tới của ơn huệ lương thực:
Tôi là bánh hằng sống từ trời xuống.
Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời.
Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây,
để cho thế gian được sống (Ga 6, 51).
Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương (Tv 136).
Lm Giuse Nguyễn Văn Lộc