Thánh nữ Mônica và những giọt lệ của một bà mẹ có con lầm lạc

Nhiều người biết tên và truyện thánh Augustino - một con người lêu lổng trở thành tiến sĩ Hội Thánh hồi thế kỷ thứ tư. Nhưng họ thường quên cột trụ của sự trở lại này chính là mẹ ngài, thánh Mônica, người đã cầu nguyện và rơi lệ vì sự lầm lạc của con mình suốt nhiều năm dài đằng đẵng. Sau đây là câu chuyện về một số lần bà phải chảy nước mắt vì con.

Vào năm 373 ở thành Thagaste (thuộc nước Algeria ngày nay). Đêm đã buông xuống từ lâu trên thành phố và đa số người dân đã đi ngủ yên bình. Thế mà một ánh đèn vẫn le lói trong nhà của công chức Patricio. Một mình trong phòng, trong ánh đèn dầu nhạt mờ, Mônica nằm co quắp và khóc thổn thức trên giường.

Cơn giận sôi sục - đã khiến bà đuổi Augustino, cô vợ ngoại hôn và con trai của hai người ra khỏi nhà cách đây vài ngày - đã nguôi ngoai, để lại một nỗi buồn sâu thẳm trong lòng bà. Trái tim bà bị giằng xé giữa sự hối tiếc đã đuổi con trai một cách tàn nhẫn ra khỏi nhà và sự thất vọng khi biết con mình thuyết giảng những lời khuyên rỗng tuyếch và báng bổ của tà phái Manikê.

Từ lâu bà đã cảm nhận được khoảng cách ngày càng lớn giữa con trai bà và giáo huấn kitô giáo mà bà đã dạy con mình. Thói ăn chơi và mê cờ bạc của con thì thật là rõ ràng, không thể chối cãi được. Nhưng chưa bao giờ bà tưởng tượng được rằng con trai bà lại rơi xuống thấp, xa cách Thiên Chúa và Đức Kitô đến vậy.

Nỗi sợ Augustino của bà mãi mãi mất linh hồn làm bụng bà quặn thắt. Bà cố cầu nguyện nhưng lời cầu xin của bà mau chóng biến thành những tiếng kêu thảng thốt.

- Lạy Chúa, con phải làm gì để cứu vớt con trai Augustino của con? Bà lặp đi lặp lại lời này, không thể kêu xin thêm điều gì khác nữa.

Kiệt sức vì xúc động và buồn tủi, cuối cùng Mônica thiếp đi khi miệng vẫn cứ lặp đi lặp lại lời cầu xin ấy. Nhưng khi mở mắt ra, bà thấy mình đang đứng trên một cây thước gỗ. Ngay trong giấc mơ, bà cũng thấy mình rơi lệ. Một giọng nói gọi bà:

- Mônica, tại sao con khóc?

Ngước mắt lên, bà nhìn thấy một người chói sáng vẻ đẹp tuyệt vời đang cười dịu dàng với bà.

- Con trai tôi ngày càng rời xa Chúa - bà trả lời - tôi không biết phải làm sao.

- Đừng lo - người đó lại gần, nói với bà - Hãy nhìn con mình đi. Anh ta đang ở chỗ bà đứng.

Mônica quay lại. Quả nhiên, Augustino đang đứng sau bà vài bước chân, cũng trên cái thước đó. Thế rồi bà giật mình thức giấc, đúng lúc cô hầu gái vào phòng, hỏi thăm xem sức khỏe bà thế nào.

- Ừ, ta đã khỏe hơn rồi - bà nói. Cô hãy nhờ ai đó đi tìm con trai ta và cho nó biết rằng nó có thể trở về nhà này.

Vài ngày sau, những giọt nước mắt khác lại tuôn trào khỏi khóe mắt Mônica. Augustino chẳng muốn nghe về thị kiến của bà và thậm chí còn cố gắng biến những lời nói của nhân vật chói sáng kia có lợi cho mình và bọn tà giáo Manikê. Quả là lì như lừa! Trước trí thông minh sắc sảo của anh, cuộc tranh luận không kéo dài lâu. Làm sao mà người ta có thể vừa mẫn tiệp lại vừa lạc đường, lạc lối đến như thế được?

Chính vì vậy, Mônica phải đến nhà thờ để lại cầu xin, van nài ơn cứu độ cho con trai mình. Bà cố nhớ lại giấc mơ để không mất niềm hy vọng, nhưng bà vẫn thấy chẳng còn gì để có thể bám víu vào được nữa. Lúc đó, một bàn tay nồng ấm đặt lên vai bà khiến bà giật mình.

- Tại sao con lại khóc vậy?

Trong khoảnh khắc, bà hy vọng đó là nhân vật chói sáng (bà từng thấy trong giấc mơ), nhưng đấy lại chính là vị giám mục của thành Thagaste. Bà bèn kể cho ngài nghe những trăn trở trong lúc nước mắt vẫn tuôn trào. Nhưng giống như nhân vật chói sáng kia, Đức giám mục trả lời bà rất đơn giản:

- Đừng lo. Đứa con trai của bao nhiêu nước mắt như thế sẽ không thể hư mất được.

Trên đường về, Mônica tự hỏi những lời của vị giám mục có giống với những lời của nhân vật trong giấc mơ hay không. "Đừng lo", cả hai đều nói với bà như vậy. Hai lần, Thiên Chúa đã gởi đến bà cùng một sứ điệp. Bà biết rõ ít nhất một điều: Chúa không có ý định bỏ rơi con trai bà.

Nhưng khi bà trở về nhà, gia nhân báo với bà rằng Augustino đã lên tàu đi Rôma mà không báo trước. Một lần nữa Mônica lại khóc. Nhưng dù buồn giận không sao tả xiết trong lòng, một tia sáng vẫn lóe lên trong tâm trí bà khi một niềm xác tín mới đã bắt rễ trong lòng: cho dù sự lầm lạc của con bà có kéo dài đến đâu đi nữa, hay nước mắt của bà sẽ còn đổ ra bao nhiêu nữa vì con thì cũng không sao cả, vì nhất định Augustino sẽ quay về với Chúa.

Trong nước mắt, bà ra lệnh cho gia nhân chuẩn bị hành lý.

Mônica phải mất đến hơn 15 năm rơi lệ và cầu nguyện mới thấy con trai bà trở lại hoàn toàn vào năm 387, đúng năm bà lìa đời. Đức Giáo hoàng Piô 5 đã ghi tên bà trong lịch phụng vụ hồi thế kỷ thứ 16. Bà là thánh bảo trợ các bà mẹ công giáo. Người ta nói rằng bà đã hai lần sinh ra thánh Augustino, một lần ở trần gian và một lần ở trên trời.

Aliénor Goudet

Lê Hưng chuyển ngữ từ Aleteia

Nguồn: tgpsaigon.net

 

bài liên quan mới nhất

Thứ Hai tuần V Phục Sinh: “Ai yêu mến Thầy, thì giữ lời Thầy”

bài liên quan đọc nhiều

Giới thiệu Tổng quát về Giáo phận Lạng Sơn Cao Bằng